Phóng Sự về ... Ma!!!!!


N.H.S. PSVN (Theo NXB Công An Nhân Dân)

Nhiều người cho rằng ma không có thật. Một số người khác lại cả quyết chính mình từng gặp ma và một số người theo quan điểm duy vật vẫn cứ sợ…ma.

Bấy lâu nay, nhiều nhà khoa học vẫn lẳng lặng đi tìm sự hiện diện của ma. Một số quốc gia còn thành lập hẳn những cơ quan nghiên cứu khoa học về ma, thậm chí có những hiệp hội chuyên săn lùng ma.

Ở Việt Nam, tuy chưa có cơ quan đặc trách nghiên cứu về ma nhưng cũng có một cơ quan nghiên cứu chung về tâm linh gọi là Trung tâm Nghiên cứu Tiềm năng Con người.

Cho đến nay, chưa có luận chứng khoa học nào giúp nhân loại “mắt thấy, tai nghe, sờ đụng” đến ma. Ma vẫn cứ tồn tại song hành cùng đời sống xã hội trong những câu chuyện lan truyền. 

ĐI TÌM MA

Sáng mùng một tết nguyên đán vừa qua, một người dân ở Rạch Bà Vá thuộc xã Tân lộc, Thốt Nốt, Cần Thơ bảo với hàng xóm rằng đêm qua nằm mơ thấy chị X. tay bồng con khóc lóc thảm thiết, cầu cứu vớt xác ở một ao nuôi cá tra công nghiệp ở ven sông Hậu dùm. Mọi người cho rằng, đó là chuyện hoang đường. Không ngờ, mấy giờ sau, một người giữ ao cá của ông ba L. cho hay, có xác người phụ nữ và một đứa trẻ chết đuối dưới ao cá. Thi thể hai người được mọi người vớt lên và đúng là thi thể 2 mẹ con chị X.. Chồng chị X. cho biết đếm giao thừa, vì vui với bạn bè nên đi nhậu suốt đêm bỏ hai mẹ con chị X. ở nhà một mình. Có lẽ giận chồng, chị X. đã ôm con nhảy xuống ao cá tự tử.

Chuyện tưởng chừng đã kết thúc sau khi hai mẹ con chị X. được an tang, không ngờ, cho đến nay, những người sống ở Rạch Bà Vá vẫn lan truyền những câu chuyện huyền bí liên quan đến vong hồn chị. Anh T. – Người giữ ao cá khẳng định: “Ở ao cá này có ma. Đêm nào tôi cũng nghe tiếng phụ nữ than khóc nhưng tìm khắp nơi vẫn không thấy ai. Tôi sợ quá, xin nghỉ việc rồi”. Bà H., 60 tuổi, người địa phương cho biết: “Hai mẹ con chết oan nên vong hồn không siêu thoát, quậy phá. Mấy đêm liền, tôi thấy ở ao cá có cái gì đó trăng trắng giống như có người măc áo dài bay là là trên mặt nước. Tôi không tin có ma nhưng lần này thì tin”.

Một đêm đầu tháng 3/2008, tức cuối tháng giêng âm lịch, sau 1 tháng xảy ra cái chết của chị X., chúng tôi thủ sẵn một số thiết bị tác nghiệp, đến khu vực ao cá được cho là có ma, ngồi trong một bụi rậm chờ…ma xuất hiện.

Đêm tối đen như mực, gió từ mặt sông Hậu thổi vào lạnh sởn da. Ven mép sông Hậu, những ao cá công nghiệp nối liền sát ranh nhau, mở đèn thành từng dãy sáng mập mờ. Thời gian gần đây, do nạn bắt trộm cá xảy ra nhiều nên các chủ ao cá đều cất chòi và thuê nhân công bảo vệ ban đêm. Ao cá rộng nên ánh sáng đèn vẫn không đủ sức xua đuổi hết những bóng đen của các lùm cây. Có lẽ do ảnh hưởng lời đồn đại, chúng tôi cứ có cảm giác lành lạnh như có ai đó bay lởn vỡn trên không trung nhập nhoạng. Bỗng…mặt nước giữa ao cá lao xao mạnh dần. Trong phút chốc, cả ao cá sôi lên sùng sục, và…một cái gì đó trông như chiếc áo dài trắng mờ ảo chập chờn cách mặt nước vài mét. Ma? Tóc gáy chúng tôi dựng đứng khi nhớ đến lời kể của bà H.. Vậy là điều bà H. kể là đúng? Chúng tôi nhanh tay chụp liền hàng chục bức ảnh bằng máy kỹ thuật số. Đang hý hoáy chup ảnh, chúng tôi lại một phen giật thót người khi có tiếng sột soạt sát bên người. Chưa kịp thét to vì sợ, chúng tôi bắt gặp một gương mặt đen thui có đôi mắt trắng dã hiện ra lù lù từ bụi cây sát bên. Thì ra đó là một công nhân giữ ao cá gần đó thấy ánh đèn flash của chúng tôi tò mò đến xem. Khi chúng tôi chỉ chiếc cái dài trắng mờ ảo và mặt nước đang lao xao, anh ta bật cười: “Ma đâu mà ma! Áo dài đâu mà áo dài! Mấy người tưởng tượng siêu quá nên thấy gà hóa cuốc. Nhìn cho kỹ đi. Ban đêm, trời lạnh, mặt nước phủ một làn sương mõng. Cái “áo dài” là ánh sáng đèn trong nhà chòi lọt qua khe vách phãn chiếu xuống làn sương. Cái khe vách là cái bao ny long bị gió thổi phất phơ khiến làn ánh sáng chấp chới…”. Không đợi người đàn ông nói hết, chúng tôi rút lui thật nhanh cho đỡ quê.

 

Cách nay không lâu vụ ngôi nhà ma rên ở Châu Thành, Hậu Giang cũng một phen làm người dân sống tại khu vực lo sợ. Cứ đến đêm người ta lại nghe từ phía dưới nền nhà vẳng lên tiếng rên rỉ như có ai đó từ cõi âm ty gọi vọng về cầu cứu. Khi chúng tôi cùng một số đồng nghiệp đến nơi thì phát hiện đó là tiếng tàu chạy âm vang theo mạch nước ngầm từ nhánh sông Hậu vẳng vào.

Một số tín ngưỡng cho rằng con người có 2 phần: Phần xác là phần hữu hình. Phần hồn là phần vô hình. Khi chết, phần xác bị phân hủy, phần hồn vẫn tồn tại. Xác và hồn cũng giống như ngọn đèn cầy đang cháy. Phần xác là cây đèn cầy, phần hồn là ngọn lửa. Khi lửa tắt, cây đèn cầy còn đó, ngọn lửa biến đi đâu? Con người còn sống thì hồn xác nhập làm một. Khi con người chết đi, hồn lìa khỏi xác liêu xiêu phất phơ trong cõi vô hình ở dương gian một thời gian trước khi về nơi nào đó gọi là thế giới bên kia.

Một số tìn ngưỡng khác lại cho rằng, con người có 3 phần: Xác thịt, vong linh và hồn vía ( 3 vong chín vía) hoặc xác, vong, hồn (3 hồn 9 vía). Khi hồn vía rời khỏi thân xác chưa chắc đã chết mà chỉ lơ ngơ. Những người bị bệnh tâm thần được cho là mất hồn vía nhưng vong vẫn còn tồn tại trong thân xác. Nếu vong mất mà hồn và xác còn nhập làm một thì còn người đang sống chế độ thực vật, mê man. Theo thuyết đó thì khi vừa chết đi, vong và hồn vẫn còn quẩn quanh cạnh cái xác và người chết chưa biết mình đã chết. Sau khi chết 3 ngày, vong biến mất vào cõi hư vô, khi ấy, con người mới biết mình đã chết nhưng chưa đến ngày siêu thoát nên vẫn còn quẩn quanh một cách vô hình ở dương gian. Sau 7 tuần cúng, hồn vía mới hoàn toàn siêu thoát. Đối với những người chết bất đắc kỳ tử, chết oan, vong không chịu rời xác nên hồn không thể siêu thoát phất phơ trong gió, nên họ… quậy người sống chơi cho vui hoặc để trả thù người hảm hại mình. Đó là phần “lý thuyết” tạo môi trường cho nhiều ông đồng, bà cốt có cơ hội hành nghề.

Chưa có chứng cứ khoa học nào chứng minh sự hiện diện của ma rỏ ràng, tất cả những nghiên cứu từ trước đến nay vẫn chỉ là đoán mò. Tuy nhiên, đây đó vẫn có những người khẳng định chính mình trông thấy ma.

CHUYỆN KỂ CỦA NHÂN CHỨNG

Bà Huỳnh Thị Duyên – tên thường gọi là Út Duyên, 74 tuổi, cư ngụ ở ấp Thới Hòa B B, Thới An, Ô Môn, Cần Thơ khẳng định mình đã từng gặp ma nhiều lần. Lần ấn tượng nhất là khoảng năm 1987. Chiều chạng vạng hôm đó, bà cùng chồng chèo xuồng đi công chuyện trên rạch Minh Khai. Bà chèo lái còn ông chèo mũi. Đang chèo trên khúc rạch vắng, chợt không hiều từ đâu một chiếc xuồng khác xuất hiện chèo song song với xuồng bà. Mạnh xuồng nào nấy chèo, không ai nói với ai lời nào. Thỉnh thoảng bà Út Duyên liếc sang người phụ nữ chèo lái bên bên kia thì thấy bà ta đội chiếc nón lá rách nát che gương mặt xanh tái mét như xác chết. Còn người đàn ông chèo lái bên kia thì đội chiếc nón vãi trùm hản gương mặt. Lúc đó, ông Út chồng bà đang chèo chợt gác mái ngồi ôm, bó gối. Bà Út thấy chiếc xuồng bên kai là lạ nên chú ý ngó chừng. Xuồng đến một nhánh rẽ, bà Út vẫn chèo thẳng, còn chiếc xuồng kia rẻ vào nhánh. Thế nhưng vừa khuất sau khúc rẽ, chiếc xuồng kia biến mất không để lại một gợn sóng nhỏ trên mặt nước. Bà nói với ông về chuyện vừa xảy ra, ông trả lời: “Bà không thấy tôi sợ đến nỗi ôm mặt sao? Người đàn bà chèo lái xuồng bên kia không có gương mặt”. Ngày hôm sau trở về đoạn rạch chỗ nhánh rẽ, hai ông bà trông thấy có nhiều người túm tụm quanh một mô đất ven rạch, ghé xuồng vào hỏi thăm. Một người cho biết, dân làm ruộng phát hiện hai xác chết cạnh mé rạch. Xác chết được “gói” trong một chiếc xuồng cưa làm hai rồi úp lại. Mọi người phán đoán là cặp vợ chồng này bị cướp giết chết rồi lấy xuồng cưa hai úp lại chôn vội nơi mé rạch, do nước lớn kéo lở lớp đất, lộ xác ra. Bà Út mon men đến gần các xác người phụ nữ thì thấy cái nón lá rách vẫn còn trên đầu, gương mặt bị chấn thương nát bét. Bà hoảng vía vì bộ quần áo của người chết giống y như bộ quần áo của người phụ nữ chèo lái hôm qua.

Ở Cù Lao Tân Lộc thuộc huyện Thốt Nốt, Cần Thơ là nơi nỗi tiếng về chuyện ma nhát người. Ông Hồ Văn Chà kể, chính ông đã nhiều lần trông thấy ma. Một buổi trưa vào năm 1968, ông xuống con rạch vắng trước nhà bắt hến. Con rạch này vào mùa hanh khô, buổi sáng đầy nước, buổi trưa nước cạn lộ ra từng vạt hến nằm sấp lớp dưới mặt bùn. Đang bắt ngon trớn, đột nhiên mặt bùn không còn con hến nào, không khí trở nên lạnh tanh, ve sầu. côn trùng đang rên rĩ cũng nín bặt. Đoán là có chuyện chẳng lành, tuy không sợ ma ông vẫn bước thụt lùi. Chợt từ lùm cây bần trên bờ một gương mặt kỳ dị xuất hiện mờ mờ ảo ảo. Ông định thần nhìn kỹ. Tuy mờ ảo nhưng ông cũng trông thấy rõ đó là một gương mặt phụ nữ xanh tái như lá chuối non, mái tóc dài che lấp đôi mắt trắng dã. Thân mình người phụ nữ giống như dãi lụa trắng mờ, hư ảo. Ông cố trấn tĩnh, đi chậm rãi, giật lùi để quan sát. Chợt trông thấy bóng ma toét cái miệng đỏ au bay là là về phía mình, ông quay lưng chạy như bay về nhà.

 

Một đêm sáng trăng năm 1978, ông đi sang nhà hàng xóm và trông thấy rỏ ràng thằng nhóc 10 tuổi mới chết đuối chôn được 2 ngày đang lần mò đi xuống mép sông. Khi đến sát mép nước, thằng nhóc ma lấy chân rụt rè chấm thử xuống mặt nước như thử xem có lạnh không rồi mới bước xuống hẳn và lặn mất tăm. Ông khẳng định lúc đó mình không hoa mắt và ông đứng khoảng 20 phút đề quan sát “thằng nhóc”. Sau đó, ông ghé vào nhà cha đứa bé định kể điều vừa thấy được người nhà cho hay, đếm qua, cũng có người trông thấy y như vậy và đã kễ cho gia đình nghe.

 

Con trai ông Hai Chà đã ngoài 50 tuổi thì kể rằng ông đã từng trông thấy ma khi đi giữ vịt đêm ngoài cánh đồng lúa đã gặt xong sau nhà. Nơi đó có một chòm mả hơn 10 cái. Ông khẳng định con ma mặc áo dài trắng đi là là trên ngọn cổ tiến thẳng về phía mình. Lúc đầu, ông ngỡ đó là người trong xóm nên đứng lại chờ, khi cái bóng trắng đến gần, ông mới nhận ra “nó” không đi mà bay. Thế là ông chạy càn vào nhà thông báo cho mọi người biết. Nhiều người đốt đuốc đổ xô ra đám ruộng lùng kiếm. Đám ruộng vắng tanh, trống mênh mông, bóng ma biến mất tăm.

Trên cù lao Tân Lộc, những bậc cao niên đáng kính khẳng định một vài ngôi nhà cổ trong số hàng trăm cái trên cù lao có ma thật sự. Không chỉ vài người trông thấy mà hàng trăm người đều trông thấy những hiện tượng lạ có liên quan đến ma. Thỉnh thoảng, khi đi ngang những ngôi nhà cổ vắng người ở, người ta nghe những tiếng rên rỉ vẳng ra từ mái ngói, vì kèo. Nỗi tiếng nhất là cây xay ở Tân Tây hàng ngàn năm tuổi có đường kính khoảng 5 người ôm. Cạnh đó có ngôi miễu thờ “cô”. Rất nhiều người cho rằng đã từng bị ma nhát khi đi ngang nơi đây vào lúc thanh vắng.

Ông Tư Tông – Vốn là một pháp sư chánh bái đình Tân Tây kể, có lần, khi chạy xe đap ngang đó lúc gần sáng, ông gặp một cô gái xin quá giang. Vừa chở cô gái, ông vừa hỏi: “Nơi đây có ma quỷ, sao cô cả gan dám đứng đón xe?”. Cô gái trả lời thoang thoảng: “Chỉ có ma sợ tôi, mắc gì tôi sợ ma”. Ông ngoái lại phía sau nhìn thì thấy gương mặt cô gái có màu sắc dị thường. Biết là gặp ma, ông dừng xe. Cô gái đã biến mất từ lúc nào.

 

Trên cù lao Tân Lộc có hàng hàng câu chuyện ma rùng rợn do các bậc cao niên kể lại. Ông Bảy “ma” là một trong số những bậc cao niên ở vùng này khẳng định ma có thật. Ông có biệt danh “ma” là do “có duyên” gặp ma.

MA CÓ THẬT?

Theo một tài liệu đáng tin cậy, đầu năm 1999, một hội đồng khoa học cấp Nhà nước gồm một số nhân vật có uy tín, có địa vị đã lập đoàn khảo sát nghiên cứu trường hợp bà Nguyễn Thị Phương – Một nhà ngoại cảm ở khu vực phía Bắc. Sau khi quan sát và chứng kiến, thiếu tướng Nguyễn Chu Phác – Phó chủ tích Hội đồng Khoa học bộ môn Cận Tâm lý đã tường thuật lại:

- …trong thành phần của Đoàn khảo sát toàn là những người "Không sợ ma ", có tiếng tăm và địa vị trong cuộc sống. Mục đích của Đoàn là Nghiên cứu việc gặp gỡ giữa các người đang sống và các vong hồn thân nhân đã chết. Có thể nói rằng: Đây là cuộc gặp gỡ ,trao đổi kỳ thú nhất giữa những người đang sống và vong hồn những người đã chết thông qua cô Nguyễn Thị Phương…

Chúng tôi đến nơi đã hơn 9 giờ, trước một căn phòng có vài chục người chờ đợi.Tất cả mọi người vào phòng ngồi xuống và vái lên điện thờ. Ai có lễ vật gì thì đều đặt lên điện. Lễ vật chỉ là một gói kẹo, một hộp bánh hay hoa quả. Chủ nhân của các gói quà lấy lại một cái gì đó mang về gọi là lộc Thánh. Có người đặt tiền, tôi thấy khoảng độ 10.000 đồng (VN). Có một Phụ nữ đi vào, gói lễ vừa đặt lên bàn, cô Phương gọi người Phụ nữ đến gần và xưng “mẹ”. Hai người nói chuyện với nhau. “Người mẹ” nói: Dù mẹ chết, mẹ vẫn theo sát con, theo dõi mọi nhân viên của con. Họ nói chuyện với nhau về nhiều người. "Con có nhớ con Loan không? Con Loan nào? Con Loan ở cửa hàng, nó là đứa tốt, sẽ có người làm đơn kiện nó. Thế thì sao hở mẹ? Con không nên nghe theo những đứa nịnh bợ mà làm cho người tốt bị hàm oan, mọi việc phải suy xét thận trọng. Vâng,con sẽ thận trọng". Một vong hồn khác nói: "Trước khi đi chiến trường, anh đã dặn em: Nếu anh chết thì em phải tái giá, thế mà em vẫn ở vậy nuôi con và giúp đỡ gia đình anh. Thật vất vả, anh rất cảm động và biết ơn em. Một mình em nuôi các con trưởng thành, thật là một công to lớn - Dù anh mất rồi nhưng vẫn có sự đóng góp của anh qua tiền tuất. Tiền tuất của anh chỉ có 72.000 đồng, có đáng gì. Nhưng em phải thấy số tiền của anh tuy nhỏ nhưng ý nghĩa rất to lớn, vì đây là sự đóng góp xương máu của gia đình mình cho đất nước”. “Em biết, nhưng đến gặp anh để hỏi: Hài cốt của anh tìm thấy ở Sông Bé có phải đúng là của anh không?”. “Đúng đấy, em mang về đi, từ lâu anh đã xa gia đình, làng xóm nên anh rất muốn về". Sau đó Vong muốn nói cái gì riêng với người vợ nên cô Phương mời chúng tôi ra hết. Phải chăng đây là một sự cò mồi?. Bỗng tôi nghe tiếng gọi: Tuấn, vợ tôi mở cửa bước vào, tôi cũng từ từ đi vào. Đến cửa tôi nghe tiếng cô Phương: “Con đây, con là Trần Lê Tuấn. Con muốn gặp bố Thẩm...Sao mẹ con không cho em Nguyên đi gặp con, con nhớ em Nguyên lắm... Con không có chết oan, mà là hết số...Con chỉ buồn là chưa giúp đỡ gì cho bố mẹ...Ông bà đang bận nên không có đến gặp bố mẹ được. Thật là bất ngờ với tôi, không chỉ cô Phương biết rõ tên của từng người, mà còn biết những chi tiết nhỏ nhặt nhất như việc chữa ống nước ở bếp nhà tôi tại khu tập thể mà tôi đang sống cách đây 2 hôm, thật kỳ lạ, không thể giải thích được. Đang ngồi chờ, bỗng tôi nghe tiếng trong phòng gọi:”Thẩm đâu?”. Tôi vội chạy vào thì nghe tiếng cô Phương nói: “Bố đây, Bố là Lê Viết Kha...”. Khi ấy vợ tôi cùng chạy vào. Hai bố con trao đổi rất nhiều chuyện, kể cả chuyện mộ của ông bị nứt. Sau đó cô Phương lại gọi 2 người cháu của ông vào trao đổi, rồi ông đề nghị mọi người ra để ông nói chuyện riêng với chúng tôi. Ông nói về cuốn sách Hán Nôm mà ông để lại. Chúng tôi hoàn toàn không biết. Chúng tôi hỏi: Ai biết? Ông bảo:Thằng Khương và thằng Khuyến biết. Sau ông, nhiều người trong họ đã mất về nói chuyện với chúng tôi, tất cả là 3 vòng. Tất cả mọi việc đều đúng, kể cả chi tiết nhỏ nhất mà chúng tôi còn chưa biết. Tất cả được xác minh là đúng. Vậy có Linh hồn hay không? Tất cả mọi việc xảy ra là một sự thực rõ rang, trình độ khoa học chưa giải thích được.Theo tôi nghĩ: Thế giới Tâm linh là có, nó tồn tại với con người đang sống một cách khách quan dù ta có thừa nhận hay không .

Cho đến nay, các nhà khoa học Việt Nam chuyên nghiên cứu về tiềm năng con người vẫn đang đang tìm lời giải đáp về ma từ những nhà ngoại cảm trong nước.